Trải qua những giai
đoạn đầy biến động, võ Bình Định – một trong những cái nôi của võ thuật
cổ truyền Việt Nam vẫn như mạch ngầm âm thầm chảy. Trong dòng trầm tích
ấy, đến nay những bài thảo cổ vẫn được lớp hậu sinh lưu giữ, truyền dạy
như vật báu của quê hương đất võ…
Trời Bình Định cuối
năm trở lạnh. Bên tách trà, giọng nói của võ sư Nguyễn Đông Hải trở nên
hào sảng khi nghe chúng tôi hỏi về bài thảo Lôi long đao. “Hiếm có bài
đại đao nào uyển ảo, tinh thâm như Lôi long đao. Ngọn đao hư thực, sấm
sét và mềm mại, chỉ có thể gọi bằng báu vật…”.
Tâm không tịnh, công phu chỉ là… công cốc
Theo
võ sư Đông Hải, bài thảo Lôi long đao do đô đốc Võ Văn Dũng nghiên cứu
chiêu pháp rồi soạn ra vào mùa thu năm 1768 tại huyện Tây Sơn, Bình
Định.
Sách “Tây Sơn liệt quang chi binh pháp” ghi lại, đô đốc Võ
Văn Dũng xuất thân trong một gia đình khá giả. Thuở nhỏ, ông thường
được cha mẹ mời các thầy võ về dạy, đến tuổi đôi mươi thì đã tinh thông
võ nghệ. Gia đình có truyền thống nghề buôn nên Võ Văn Dũng cũng theo
cha bôn tẩu khắp nơi, có dịp giao lưu với nhiều anh hùng hào kiệt bấy
giờ. Càng lớn Võ Văn Dũng càng chứng kiến cảnh quan lại khắp nơi nhiễu
nhương, hà hiếp dân lành. Ông tập hợp hào kiệt, luyện binh rồi tìm đến
Nguyễn Nhạc xin tụ nghĩa. Chứng kiến đường đại đao sắc ngọt của Võ Văn
Dũng, Nguyễn Nhạc phong ông làm đô đốc.