Năm 1986, tôi ra Hà Nội lần đầu tiên, bằng xe U-oát, đi chung với vị lãnh đạo công ty (đi họp ấy mà).
Hồi đó mới có cầu Thăng Long do Liên Xô làm, báo chí vẫn gọi là "công trình thế kỷ". Tôi mong được tận mắt nhìn thấy cầu Thăng Long, xin với bác phó giám đốc cho xe chạy qua cầu để ngắm. Bác ấy gạt đi, nói: Cầu là cái bắc qua sông ấy mà, có gì mà xem!
Nay tôi về Quy Nhơn cùng một số bà con để dự đám cưới. Quy Nhơn có cầu Nhơn Hội là cầu vượt biển dài nhất Việt Nam (7 km). Mấy đứa nhỏ trong đoàn muốn được qua cầu đề chiêm ngưỡng. Gã tài xế phán một câu y hệt ông phó giám đốc năm nào: Cầu là cái bắc qua sông ấy mà, có gì mà xem! May là tôi còn biểu được hắn chạy qua. Nhưng chạy qua rồi, gã vẫn phán: Thấy chưa, cũng là cái bắc qua sông thôi! (ừm, có điều là ở đây bắc qua biển).
Chúng tôi đến khu du lịch Ghềnh Ráng, nơi có mộ và nhà lưu niệm Hàn Mặc Tử, có bãi Đá Trứng. Ai đã đến đây đều biết là khung cảnh tuyệt đẹp. Có bãi Đá Trứng, còn gọi là Bãi Hoàng hậu, vì ngày xưa hoàng hậu Nam Phương thường ra tắm. Có nơi để ta thăm và nhớ lại nhà thơ tài hoa đoản mệnh... Gã lái xe lại lên giọng hiểu biết: Chỗ này mở thành khu du lịch thật là thất sách. Chỉ có đá với biển không thôi, chán chết! (Hic!)
Hồi đó mới có cầu Thăng Long do Liên Xô làm, báo chí vẫn gọi là "công trình thế kỷ". Tôi mong được tận mắt nhìn thấy cầu Thăng Long, xin với bác phó giám đốc cho xe chạy qua cầu để ngắm. Bác ấy gạt đi, nói: Cầu là cái bắc qua sông ấy mà, có gì mà xem!
Nay tôi về Quy Nhơn cùng một số bà con để dự đám cưới. Quy Nhơn có cầu Nhơn Hội là cầu vượt biển dài nhất Việt Nam (7 km). Mấy đứa nhỏ trong đoàn muốn được qua cầu đề chiêm ngưỡng. Gã tài xế phán một câu y hệt ông phó giám đốc năm nào: Cầu là cái bắc qua sông ấy mà, có gì mà xem! May là tôi còn biểu được hắn chạy qua. Nhưng chạy qua rồi, gã vẫn phán: Thấy chưa, cũng là cái bắc qua sông thôi! (ừm, có điều là ở đây bắc qua biển).
Chúng tôi đến khu du lịch Ghềnh Ráng, nơi có mộ và nhà lưu niệm Hàn Mặc Tử, có bãi Đá Trứng. Ai đã đến đây đều biết là khung cảnh tuyệt đẹp. Có bãi Đá Trứng, còn gọi là Bãi Hoàng hậu, vì ngày xưa hoàng hậu Nam Phương thường ra tắm. Có nơi để ta thăm và nhớ lại nhà thơ tài hoa đoản mệnh... Gã lái xe lại lên giọng hiểu biết: Chỗ này mở thành khu du lịch thật là thất sách. Chỉ có đá với biển không thôi, chán chết! (Hic!)