Trường mẫu giáo duy nhất trên cồn (điểm phụ của Trường Mẫu giáo Đoàn Thị Giàu) cũng chỉ có 1 phòng học, 1 cô giáo và 31 học sinh.
Nhà gần, cồn lại nhỏ, các bé tự đi bộ đến lớp mà không sợ lạc. Chỉ có điều, mỗi buổi học, cô và trò lại khóa cửa trường, đề phòng các bé ra ngoài đường chơi giỡn.
Nguyễn Thị Hoàng Dung (sinh năm 1995) là cô giáo duy nhất ở điểm trường này. “Được phân công về đây 2 năm, tôi gặp không ít khó khăn trong quá trình đứng lớp. Tuy nhiên, ban giám hiệu và đồng nghiệp đã hỗ trợ tôi nhiều. Các bé rất ngoan, đáng yêu” – Dung bày tỏ.
Đa số người dân ấp sống dựa vào nghề nuôi cá bè trên sông Hậu hoặc đánh bắt thủy sản. Bốn bề sông nước dần hình thành nên nếp sống, lao động gắn bó với nguồn lợi thủy sản của họ. Phần còn lại trồng cây, hoặc đi xa tìm sinh kế.
Ông Lê Anh Tuấn (sinh năm 1956) sống ở đây mấy mươi năm, nên hiểu rõ từng khoảnh đất, từng ngóc ngách của cồn Phó Ba. Ông dẫn chúng tôi đến vị trí “đuôi cồn”. Sau hàng rào, không còn là địa phận của ấp Mỹ Thạnh nữa.
Nơi đây đặt hệ thống cấp nước, Trung tâm Nước sạch và Vệ sinh môi trường – Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn An Giang quản lý, công suất 10 m³/h, đảm bảo nhu cầu sinh hoạt cho người dân toàn ấp. Trước khi có công trình này, bà con chỉ có thể sử dụng nước sông.
Buổi chiều yên ả trên cồn Phó Ba, khi lũ trẻ kéo nhau về sân bóng đá duy nhất ở nhà ông Tuấn. Người lớn vào sân phải đóng tiền 3.000 đồng, chơi tới khi nào mệt thì nghỉ. Trẻ nhỏ được miễn phí, nên chúng khoái lắm.
Đặng Minh Khang bước vào tuổi 12, học lớp 6, ở xã Mỹ Hòa Hưng. Ngày nào Khang cũng đến đây, hết làm cầu thủ lại chuyển sang làm thủ môn, lăng xăng trên sân cả buổi.
Trần Hải Long (14 tuổi) cũng đến sân đá banh mỗi ngày, nhưng không đi một mình, mà có “bạn thân”. Đó là chú vịt và chú ếch được Khang nuôi từ nhỏ xíu, đi đâu cũng có nhau. Điều đặc biệt nhất là chúng biết nghe lời Khang, bảo gì làm nấy.
KHÁNH ĐĂNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét