Món ngon rất phổ biến ở Vũng Tàu là ghẹ luộc. Chọn ghẹ tươi rói trong các bể rọng, con cỡ ba ngón tay khép, được bó gọn càng ngoe rồi cho vào nồi, dằn tí muối, đun sôi chừng 10 phút. Ghẹ chín có màu đỏ gạch tôm, con cái có gạch rất ngon, béo, ngọt. Cũng có thể luộc ghẹ với bia, nước dừa, hoặc lót mía dưới đáy nồi, hương vị sẽ tăng lên bội phần! Ghẹ tươi ngon ở chợ Xóm Lưới (phường 2) có giá từ 120.000-200.000 đồng/kg.
25 thg 6, 2016
Ăn hải sản "đúng điệu" Vũng Tàu
Đến với thành phố du lịch Vũng Tàu cũng là một ngư trường với nguồn hải sản rất phong phú và đa dạng, sau khi tham quan những danh thắng nổi tiếng và vui đùa với sóng nước biển khơi, du khách còn có dịp thưởng thức những món hải sản tươi ngon ở chợ đêm.
Món ngon rất phổ biến ở Vũng Tàu là ghẹ luộc. Chọn ghẹ tươi rói trong các bể rọng, con cỡ ba ngón tay khép, được bó gọn càng ngoe rồi cho vào nồi, dằn tí muối, đun sôi chừng 10 phút. Ghẹ chín có màu đỏ gạch tôm, con cái có gạch rất ngon, béo, ngọt. Cũng có thể luộc ghẹ với bia, nước dừa, hoặc lót mía dưới đáy nồi, hương vị sẽ tăng lên bội phần! Ghẹ tươi ngon ở chợ Xóm Lưới (phường 2) có giá từ 120.000-200.000 đồng/kg.
Món ngon rất phổ biến ở Vũng Tàu là ghẹ luộc. Chọn ghẹ tươi rói trong các bể rọng, con cỡ ba ngón tay khép, được bó gọn càng ngoe rồi cho vào nồi, dằn tí muối, đun sôi chừng 10 phút. Ghẹ chín có màu đỏ gạch tôm, con cái có gạch rất ngon, béo, ngọt. Cũng có thể luộc ghẹ với bia, nước dừa, hoặc lót mía dưới đáy nồi, hương vị sẽ tăng lên bội phần! Ghẹ tươi ngon ở chợ Xóm Lưới (phường 2) có giá từ 120.000-200.000 đồng/kg.
Sao Biển – chỗ hẹn hò
Khi chuẩn bị tư thế của một sự thất vọng khi tìm đến khu du lịch nào đó. Ngay cả khu du lịch có tên Sao Biển này. Bởi tôi mới nhìn thấy những hình ảnh qua mạng, mà như mọi người vẫn thường nói sự lừa dối số một chính là những tấm ảnh.
Căn lều có mái tam giác nhỏ bằng gỗ, diện tích chừng 6 m2, đặt vừa vặn trong đó một chiếc nệm.
Sao Biển nằm ở Bình Lập, một địa danh của xã Cam Lập, thành phố Cam Ranh, tỉnh Khánh Hòa. Đi theo con đường Cam Lập – Vĩnh Hy khoảng 10 km, bên trái có một con đường nhỏ chồm lên con dốc cao, đó là con đường đi Bình Lập.
Đường lên đỉnh cao nhất dãy Trường Sơn Nam
Chuyến xe khách đưa chúng tôi đến Kon Tum xuất phát từ Sài Gòn lúc 9 giờ tối. Sau một đêm ngon giấc trên xe thì 7 giờ sáng xe dừng ngay trung tâm thành phố này. Sau khi nạp năng lượng bằng một tô phở nghi ngút khói, mua thêm một ít đồ dùng cá nhân và thuê xe máy thì đúng 11 giờ sáng hôm đó nhóm chúng tôi bốn người bắt đầu cuộc hành trình leo núi Ngọc Linh, ngọn núi có đỉnh cao nhất dãy Trường Sơn Nam.
Khung cảnh trên đèo Măng Rơi với những khúc cua tay áo và những thửa ruộng bậc thang xanh tít tắp dưới thung lũng.
Núi Ngọc Linh (gọi chệch âm Ngok Linh của thổ ngữ đồng bào bản địa), với đỉnh cao nhất là 2.605 m so với mực nước biển, nằm trên dải Trường Sơn, phần cao nguyên phía bắc Tây Nguyên, là nơi giáp ranh của ba huyện Nam Trà My (Quảng Nam), Tu Mơ Rông, Dak Glei (Kon Tum). Đây là ngọn núi thiêng của đồng bào Xê Đăng, Ca Dong sống ở đầu ngọn nước, nơi khởi thủy của các dòng sông lớn tại miền Trung như sông Sê San chảy sang phía Tây góp nước cho sông Mê Kông và một hệ thống chảy sang phía Đông, đổ trực tiếp ra biển Đông là các con sông Cái, sông Thu Bồn ở Quảng Nam, sông Trà Khúc ở Quảng Ngãi, sông Ba chảy qua tỉnh Phú Yên.
Hành hương miền biên viễn
Từ lâu, người ta vẫn đọc cho nhau nghe câu thơ về vùng đất xa xôi nơi biên viễn: “Ai lên Trái Hút Bảo Hà/Nếm mùi phong nguyệt ấy là cảnh tiên”. Đó là vùng đất Bảo Hà (Bảo Yên-Lào Cai), một địa danh nghe lạ mà quen đối với rất nhiều du khách ở mọi miền đất nước. Ngày ngày, Bảo Hà đón hàng trăm lượt du khách hành hương về đây chiêm bái đền Bảo Hà, thăm thú miền đất biên viễn thơ mộng.
Bản làng Bảo Hà nhìn từ đèo cao.
Đền Bảo Hà tọa lạc bên dòng sông Hồng, thờ Thần Vệ quốc, tướng Nguyễn Hoàng Bảy, người có công điều binh khiển tướng, tập hợp các thổ ty, tù trưởng rèn luyện võ nghệ, dẹp loạn thổ phỉ vùng biên ải. Trong suốt cả năm, ngày nào, Bảo Hà cũng đón hàng đoàn du khách nườm nượp về lễ đền Ông, cầu xin Ông phù hộ cho mọi điều được may mắn.
24 thg 6, 2016
Thơ thẩn ở chùa Giác Lâm
1.
Chùa Giác Lâm - còn gọi là Tổ đình Giác Lâm - tọa lạc tại số 118 Lạc Long Quân, phường 10, Tân Bình là một ngôi chùa cổ. Không chỉ là cổ mà còn là ngôi chùa cổ nhất Sài Gòn - Gia Định. Chùa được xây dựng từ năm 1744.
Một vài trang web ghi rằng đây là ngôi chùa cổ nhất TP Hồ Chí Minh, với suy nghĩ đơn giản: Sài Gòn hay TP Hồ Chí Minh thì cũng thế! Đâu phải vậy! Vì Sài Gòn đâu phải là TPHCM!
Ngôi chùa cổ nhất Sài Gòn là Giác Lâm, xây dựng năm 1744, còn ngôi chùa cổ nhất TPHCM là chùa Huê Nghiêm ở Thủ Đức (số 204, đường Đặng văn Bi), xây dựng năm 1721. Cần thấy rằng Thủ Đức thuộc TPHCM nhưng không hề thuộc Sài Gòn ngày xưa!
Chùa Giác Lâm - còn gọi là Tổ đình Giác Lâm - tọa lạc tại số 118 Lạc Long Quân, phường 10, Tân Bình là một ngôi chùa cổ. Không chỉ là cổ mà còn là ngôi chùa cổ nhất Sài Gòn - Gia Định. Chùa được xây dựng từ năm 1744.
Một vài trang web ghi rằng đây là ngôi chùa cổ nhất TP Hồ Chí Minh, với suy nghĩ đơn giản: Sài Gòn hay TP Hồ Chí Minh thì cũng thế! Đâu phải vậy! Vì Sài Gòn đâu phải là TPHCM!
Ngôi chùa cổ nhất Sài Gòn là Giác Lâm, xây dựng năm 1744, còn ngôi chùa cổ nhất TPHCM là chùa Huê Nghiêm ở Thủ Đức (số 204, đường Đặng văn Bi), xây dựng năm 1721. Cần thấy rằng Thủ Đức thuộc TPHCM nhưng không hề thuộc Sài Gòn ngày xưa!
Rủ nhau đi… ngủ biển
Hè đến, người dân ở các làng dọc bờ biển miền Trung kéo nhau ra biển ngủ qua đêm.
Trời nắng Nam, gió Lào thổi ràn rạt, làng biển Thanh Bình (Quảng Xuân, Quảng Trạch, Quảng Bình) kéo nhau ra bờ biển ngủ giải nóng. Mùa hè năm nào cũng vậy, người dân ra biển ngủ ban đêm như một lệ tục đảm bảo tinh thần được sảng khoái. Năm nay, họ ra biển ngủ với một lòng thương nhớ.
Nghi thức xa xưa
Ông Phạm Văn Đồng đã gần 70 tuổi, cuộc đời của ông sinh ra và lớn lên gắn chặt với nghề biển. Bọn trẻ nhỏ trong xóm cứ đến hè lại được ông rủ ra biển ngủ. Làng ông gọi biển là bể và ngủ được gọi là ngáy. Thường chiều muộn, người ở đây vẫn gọi nhau: “Ra bể ngáy ò” (ra biển ngủ nhé).
Ông Đồng kể: “Ngủ biển sáng dậy sức khỏe sảng khoái vì không khí trong lành. Mùa nóng mà không ra biển là chịu không được. Mỗi ngày đều phải ra biển để đi làm nghề, tối ra biển để ngủ cho lại sức, cho mát mẻ là ai cũng ưng”.
Trời nắng Nam, gió Lào thổi ràn rạt, làng biển Thanh Bình (Quảng Xuân, Quảng Trạch, Quảng Bình) kéo nhau ra bờ biển ngủ giải nóng. Mùa hè năm nào cũng vậy, người dân ra biển ngủ ban đêm như một lệ tục đảm bảo tinh thần được sảng khoái. Năm nay, họ ra biển ngủ với một lòng thương nhớ.
Nghi thức xa xưa
Ông Phạm Văn Đồng đã gần 70 tuổi, cuộc đời của ông sinh ra và lớn lên gắn chặt với nghề biển. Bọn trẻ nhỏ trong xóm cứ đến hè lại được ông rủ ra biển ngủ. Làng ông gọi biển là bể và ngủ được gọi là ngáy. Thường chiều muộn, người ở đây vẫn gọi nhau: “Ra bể ngáy ò” (ra biển ngủ nhé).
Ông Đồng kể: “Ngủ biển sáng dậy sức khỏe sảng khoái vì không khí trong lành. Mùa nóng mà không ra biển là chịu không được. Mỗi ngày đều phải ra biển để đi làm nghề, tối ra biển để ngủ cho lại sức, cho mát mẻ là ai cũng ưng”.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)




