Một góc bãi Ôm. Ảnh: Hồng Văn
Ra khỏi trung tâm thị xã Sông Cầu, chúng tôi theo quốc lộ 1A uốn lượn vòng vèo giữa một bên là núi và một bên là biển xanh sóng vỗ nhè nhẹ. Chừng 3km thì tới ngã ba Vũng La, xe quẹo phải rồi men theo triền núi, doi cát chừng 10-12km nữa về phía đông, vượt qua nhiều con dốc cao của dãy núi đâm ra biển mới tới bãi Ôm.
Cái tên gây tò mò
Xe phải dừng lại cách bãi Ôm chừng 300 mét để chúng tôi xuống đi bộ. Trước đó, khi hỏi thăm đường vào bãi Ôm, tôi hỏi bà lão ở trong xóm: “Sao dân mình gọi là bãi Ôm hả bác?”. “Chắc do bãi biển vắng nên có khi trai gái ra đây ôm nhau nên dân quen gọi thành bãi Ôm”, bà trả lời theo cách nghĩ đơn giản của một người dân miền biển. Mà sao lạ, chỉ cần vượt qua rặng núi đồi, tới ngã ba đường đất đỏ, nơi đặt tấm bảng “Rừng trồng chương trình 661” (tôi hiểu là rừng trồng thuộc chương trình 5 triệu héc ta rừng của Chính phủ), thì quẹo phải là vào bãi Tiên, đi thẳng là tới bãi Ôm, xe chở chúng tôi đi lạc vào gần tới bãi Tiên phải vòng trở ra.





