21 thg 1, 2013

Bánh bèo chén xứ Huế



Bánh bèo chén, một trong những đặc sản của xứ Huế. Ảnh Yến Linh 

Đến cố đô Huế, du khách thường được giới thiệu nhiều về ẩm thực, những món đặc sản khá cầu kỳ của người Huế. Thế nhưng nhiều người bạn của tôi chỉ mê mệt với món bánh bèo chén. Món bánh này lại là món ăn dân dã và được chế biến khá đơn giản.

Khu ẩm thực của các loại bánh mà chúng tôi thường đến là con hẻm một bên Cung An Định (đường Nguyễn Huệ và đường Phan Đình Phùng), hoặc là khu bánh Huế trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm với quán Bà Đỏ, Hương Cau… Những hàng quán này được thiết kế không gian thưởng thức thú vị với vườn rộng, cây lá tự nhiên đặc trưng của xứ Huế.


Làng ai mướt quá...

Tôi đến Huế nhiều lần, và lần nào cũng có một cảm giác y như nhau, không thay đổi. Những gặp gỡ tụ tập với bạn bè cũng thế, họ cũng không thay đổi. Những món ăn hương vị cũng y như cũ.

Thời tiết cũng y như thế, không nóng không lạnh hơn, mùa lũ vẫn lụt, mùa mưa vẫn dầm dề thúi đất, mùa đông vẫn buồn đến não lòng, mùa xuân vẫn có cái nắng trong như thuỷ tinh một cách hắt hiu của xứ sở thần kinh.


Chợ nổi trên phá Tam Giang

Không nhộn nhịp và nhiều màu sắc, nhiều sản vật bán mua như các chợ nổi vùng sông nước miền Tây Nam bộ, chợ nổi Ngư Mỹ Thạnh trên phá Tam Giang (Thừa Thiên - Huế) được tổ chức theo kiểu “chợ đuổi”: người mua rong thuyền đuổi theo người bán để mua hàng, không hề nghe một tiếng tranh cãi, ồn ào. 

Một cái chợ lặng lẽ diễn ra trên mặt nước, chỉ cách TP Huế chừng 25km về phía bắc.


Với những dân chài trên chợ nổi, thuyền cũng là nhà. Đêm cả gia đình chài lưới, sáng vào chợ nổi bán cá tôm và những đứa trẻ được đưa vào bờ đến trường. Khi mặt trời lên, chợ lại trở thành một xóm chài

Mưa Huế: Đặc sản du lịch?

Ở xứ Huế có thứ mưa dầm dề “thối đất thối trời”, một thuộc tính tự nhiên bất biến không thể dời đổi. Và người Huế đang nghĩ về sự thuận hòa với đất trời, để sống và làm ăn chủ động hơn, ví như chuyện biến mưa Huế thành một thứ “đặc sản” của ngành du lịch...

Huế nghèo vì mưa?



Học sinh Huế đi học trong mưa dầm - Ảnh: Trương Vững

Dãy Trường Sơn chạy song song bờ biển, đến Thừa Thiên - Huế đột nhiên rẽ một nhánh đâm ngang ra biển Đông, tạo thành một bức tường thiên nhiên hình vòng cung kéo dài từ A Lưới - Nam Đông - Bạch Mã - Hải Vân, chắn ngang hướng thổi của gió mùa đông bắc. Không khí lạnh từ phía Bắc tràn xuống bị bức tường này chặn lại, tạo thành những đám mây dày đặc hơi nước dồn tụ suốt mùa đông, lưu trú ở đây gần như quanh năm suốt tháng.

Đền Huyền Trân

Nằm cách thành phố Huế khoảng 7km về phía Tây , Đền Huyền Trân tại phường An Tây - thành phố Huế là một trong những địa chỉ du lịch hấp dẫn thu hút đông đảo người dân địa phương và khách du lịch mỗi khi đến Huế . 

Đây không chỉ là điểm du lịch văn hoá, tâm linh, mà còn là điểm du lịch lịch sử, đưa du khách trở về sự kiện lịch sử trong đại trong việc bảo vệ và mở mang bờ cõi của đất nước vào thời nhà Trần, thế kỷ 14.


Ngôi đền thờ Huyền Trân công chúa 

Toạ lạc trên diện tích rộng hơn 28 ha, đền Huyền Trân được xây dựng dưới chân núi Ngũ Phong, là một cụm quần thể kiến trúc truyền thống bốn bề đồi núi trùng điệp, phong cảnh hữu tình. Gần 2 năm nay, nơi đây đã trở thành một điểm du lịch văn hoá tâm linh, thu hút mỗi ngày hơn 1.000 lượt khách đến vãn cảnh và thắp hương tưởng niệm vị công chúa đã có công mở mang bờ cõi nước Việt.

Trấn Hải thành - một di tích bị bỏ quên

Từ Huế đi về Thuận An, bãi biển du lịch nổi tiếng của Thừa Thiên - Huế, qua cầu Thuận An, rẽ về phía tay phải chừng 100 mét, sẽ thấy dấu tích của một thành cổ nhỏ trông tựa một lâu đài hoang trong truyện cổ tích. Đó là Trấn Hải thành - một bộ phận trong quần thể di tích cố đô Huế - Di sản văn hóa thế giới (1993) và được công nhận là Di tích Lịch sử - Văn hóa cấp quốc gia từ năm 1998.

Ngôi thành cổ này nằm ngay trên bãi biển thuộc thị trấn Thuận An (huyện Phú Vang), cách trung tâm thành phố Huế chừng 13 cây số đường bộ. Trấn Hải thành xây dựng từ năm 1813, dưới thời vua Gia Long, có nhiệm vụ phòng thủ mặt biển và kiểm soát mọi tàu thuyền ra vào cửa biển để bảo vệ kinh đô