Đến Huế, người ta nhớ câu thơ:
Giữ chút gì rất Huế đi em.
Nét riêng là Trời Đất giao hòa.
Nét riêng là Trời Đất giao hòa.
Trời Đất giao hòa là nét riêng của Huế. Nó thanh cao, tĩnh lặng pha chút buồn
buồn - và trên hết chính là sự giao thoa giữa Trời và Đất.

Đến Pleiku, ta mới cảm nhận hết cái "thần" của Vũ Hữu Định trong những câu thơ:
Phố núi cao, phố núi đầy sương.
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn.
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn.
...
Phố núi cao, phố núi trời gần.
Trời thấp, Trời gần, đầy sương…
có đến Pleiku và đi loanh quanh để trở về chốn cũ mới cảm nhận được sự
gần gũi giữa Đất và Trời như vậy, để thấy Đất Trời như kết dính lấy nhau
bởi sương mù bảng lảng. Đất Trời ở Pleiku là Đất Trời bịn rịn.
