16 thg 1, 2013

Điều bình thường quý giá


Đà Lạt luôn quyến rũ mọi người ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng phải sống hay làm việc ở đây một thời gian tương đối dài người ta mới dần hiểu tại sao. Và mỗi người tự tìm ra một cách lý giải. 



Với Hùng, một người bạn từ Tp.HCM được phân công công tác dài hạn ở Đà Lạt, thì cái quyến rũ của Đà Lạt lại là những gì tưởng rất nhỏ nhặt. Một dây leo xanh, một bông hoa lẻ, một ánh nắng quái chiều hôm nhuốm vàng phố xá… Những chi tiết vu vơ như thế nhiều khi trở thành bình thường đến độ nghiễm nhiên đối với chính cư dân nơi đây. Nhưng với Hùng đó là một phát hiện đầy hưng phấn, không chỉ hấp dẫn đối với riêng anh mà còn khiến nhiều người khác cũng phải ngạc nhiên.

Hùng khám phá ra Đà Lạt bằng chiếc điện thoại di động. Hay đúng hơn là bằng tính năng chụp ảnh của thiết bị bỏ túi này. Những vòng xe đạp lang thang hay những sáng chạy bộ thể dục loanh quanh của Hùng thường bị níu kéo bởi những điều bình dị mà phải có những tác động có điều kiện thì mới thấy quý báu. Có toát mồ hôi vì chạy bộ mới cảm được cái lạnh mát của những giọt sương trên cỏ. Có đạp xe chậm rãi mới bất ngờ phát hiện ra đóa hoa dại bên tường nhà ai.

Hùng không cưỡng lại được những níu kéo đó. Và anh lấy điện thoại ra chụp ảnh những điều giản đơn đó như một cách chưng cất và tích góp cảm xúc của mình. Những ứng dụng xử lý ảnh trên chiếc điện thoại giúp Hùng chọn lựa những hiệu quả phù hợp với rung động trong anh. Anh chụp và chính anh cũng ngỡ ngàng trước những hình ảnh ngẫu hứng mình ghi lại được. Anh đã tìm thấy một Đà Lạt của riêng anh qua những phút nấn ná trước những lôi kéo âm thầm của những điều bình thường.

Với nhiều người, chuyện chụp ảnh và xử lý bằng các ứng dụng trên điện thoại là “chẳng có gì mới”. Những người tự cho là chuyên nghiệp cũng có thể dè bỉu và phán rằng “dùng Photoshop xử lý còn hay hơn”. Nhưng họ chỉ nói mà không bao giờ làm những gì như Hùng làm – thu thập những phát hiện bằng hình ảnh của mình và chia sẻ tình cảm dành cho Đà Lạt trên mạng Facebook với hàng trăm bạn bè ở xa. Ảnh của Hùng được bạn bè thích thú không phải vì kỹ thuật chụp ảnh hay phương tiện đắt tiền mà chỉ vì một điều đơn giản như chính những thứ đơn giản anh chụp – cảm xúc.

Nếu cắm đầu phóng xe máy ào ào qua những con dốc, mệt nhoài vì những thứ máy ảnh, ống kính, laptop nặng trĩu trên lưng những nhà chuyên nghiệp cả thật lẫn giả mạo, nhiều lúc chẳng còn chỗ cho những rung động. Xem những phát hiện Đà Lạt của Hùng trên Facebook, có khi tôi cũng giật mình. Sống ở đây quá lâu hình như đôi mắt mình đã dần quên mất những điều bình thường quý giá này.

So với Tp.HCM nơi Hùng tạm rời xa thì nhịp điệu cuộc sống của Đà Lạt quá chậm nên còn nhiều đất vun trồng cho những rung động bâng quơ. Với chính người dân ở đây thì Đà Lạt lại đang nhanh lên không ngờ. Không chỉ số xe máy phát triển, ô-tô cá nhân cũng tăng nhiều. Nhịp sống nhanh dần càng làm ta không kịp phát hiện những món quà nhỏ bé đang lấp ló đâu đó dưới chân. Không thể! 





Bài: ĐỨC TÀI – Ảnh: TIẾN HÙNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét