9 thg 4, 2016

Thân thương Trà Nóc

Tôi vẫn yêu Trà Nóc nhiều lắm vì vùng đất này đã cưu mang tôi và gia đình trong những ngày đầu chập chững về miền Tây sinh sống. Vậy mà sao những ngày xưa ấy, lúc ta hòa mình cùng nó, ta không thấy, không cảm nhận gì cả…

Một góc chợ Trà Nóc 

Nhắc đến Trà Nóc, có lẽ nhiều du khách sẽ nhớ ra, miền quê này từng nổi đình đám khi nghệ nhân dân gian Mười Xiềm đem món bánh xèo qua Mỹ quảng bá ẩm thực VN. Nhờ nghệ nhân với hơn 50 năm tuổi nghề Mười Xiềm mà hình thành nên thương hiệu bánh xèo cho Cần Thơ. Từ đó, lễ hội bánh dân gian đã được xây dựng và ra đời vì khi đến thủ phủ Tây Đô, người ta không chỉ biết đến bánh xèo mà còn các món khác nổi danh như món bánh cóng nhân tôm. Riêng về bánh tét lá cẩm và bánh ú nhân mỡ thịt, xem ra, khó có địa phương nào địch nổi cho dù bánh tét Trà Cuôn của Trà Vinh cũng rất ngon. Tuy nhiên, người Trà Vinh chỉ gói bánh với màu của lá dứa xay ra chứ không tẩm ướp màu của lá cẩm. 

Về U Minh Thượng câu cá


“Câu cá” ở đây là câu cá được cho phép trong Vườn quốc gia U Minh Thượng. Vườn trồng rặt một loại tràm, rộng mênh mông với 8.053 ha.

Chức năng của nó cũng rất rộng: Bảo vệ sinh quyển - sinh thái vùng rừng trầm thủy Nam bộ, bảo vệ các loài động vật đặc hữu, chống xói lở và bão lũ, điều hòa sinh thái cho cuộc sống con người đặc biệt là trong giai đoạn biến đổi khí hậu ngày nay. Rừng nằm ở phía tây sông Trẹm, giáp giới ba huyện An Biên, An Minh và Vĩnh Thuận của tỉnh Kiên Giang. 

7 thg 4, 2016

Về Bắc Bộ ngắm hoa trẩu nở rộ dịp tháng 4

Ở miền núi Bắc Bộ, hoa trẩu là loài hoa tượng trưng cho vẻ đẹp thuần khiết và tinh khôi, thường nở rộ vào cuối tháng 3, đầu tháng 4.

Cây trẩu còn có nhiều tên gọi khác là dầu sơn, mộc đu thụ, ngô đồng, thiên niên đồng... mọc nhiều ở khu vực Đông Nam Á và miền Nam Trung Quốc. Cây trẩu mọc hoang, sinh sống và phát triển ở những vùng đất khô ráo như trong rừng thưa hoặc ven rừng rậm. Ở Việt Nam, cây trẩu được trồng ở nhiều nơi từ đồng bằng cho đến miền núi một số tỉnh như Lào Cai, Phú Thọ, Yên Bái, Sơn La, Điện Biên, Hà Giang, Tam Đảo (Vĩnh Phúc)... Hoa nở rộ vào mỗi độ tháng 4 về. 

Cây trẩu ra hoa mỗi độ cuối tháng 3 đến tháng 4, tập trung 1 số tỉnh phía Bắc. Ảnh: mytour. 

Xôi chiên trứng nửa đêm Đồng Hới

Bây giờ nhớ Đồng Hới, tôi không thèm bánh xèo, khoai dẻo, cháo canh hay lẩu cá, mà cứ mong ngóng một ngày trở lại chỉ để nhâm nhi món xôi chiên giòn rụm, thơm lừng lúc nửa đêm. 

Xôi chiên trứng Đồng Hới - Ảnh: Thủy OCG 

Chúng tôi chạy một mạch từ Hà Nội vào Quảng Bình, về đến khách sạn đã sắp nửa đêm. Bạn giục tắm giặt thay đồ ù lên, có đồng bọn người thổ địa hẹn dắt đi ăn đêm, có món xôi chiên ăn “quên sầu”.

Một ngày bình thường ở Nam Du

Một ngày thôi, với quần đảo còn nguyên nếp sống của một vạn chài với những con người chất phác hòa trộn nét hồn hậu của người dân Tây Nam bộ, để thấy Nam Du xa xôi gần gũi đến nhường nào. 

Những phên cá xương xanh trên bờ kè cảng - Ảnh: Minh Đức 

Bình minh vừa hé rạng cũng là lúc bến cảng lại rộn ràng, tấp nập với những con thuyền đầy ắp cá và hải sản. Tiếng còi tàu hú vang, những chủ nhà nghỉ, quán ăn lại chộn rộn, nhìn tới nhìn lui điện thoại chờ cuộc gọi của những vị khách phương xa. 

6 thg 4, 2016

Nhà thờ Hà Dừa

Nhà thờ Hà Dừa tọa lạc tại Diên Khánh, ngoại thành thành phố Nha Trang. Đây không phải là điểm đến quen thuộc của du khách đến thành phố biển (bằng chứng là trong sách Nha Trang điểm hẹn, của Đào thị Thanh Tuyền không nhắc đến ngôi nhà thờ này, dù quê của tác giả chính là Diên Khánh). Thế nhưng nếu bạn có đến thành cổ Diên Khánh thì chắc chắn phải chú ý đến ngôi nhà thờ này, bởi vì qua cổng Tây thành khoảng 200 met, nhìn bên tay trái bạn sẽ nhìn thấy một kiến trúc cổ hết sức ấn tượng.

Cổng và nhà thờ Hà Dừa. Ảnh: Phạm Hoài Nhân

Làm bánh Nongya trên tháp Po Sha Inư

Sáng mùng 5 tết (12/2/2016), tôi lên tháp. Tháp khá đông du khách tham quan. Các đoàn khách tập trung trên tháp chính tham quan tháp và xem biểu diễn nghệ thuật múa Chăm tại sân khấu văn nghệ. Tiếng khèn saranai và tiếng trống ginăng vang lên thôi thúc nhịp múa Nhảy lửa sôi động, hay nhịp nhàng dìu dặt bước chân vũ nữ Chăm trong điệu “Cánh quạt đầu xuân”. Nhiều tràng vỗ tay vang lên khi điệu múa kết thúc.

Về Tuy Phong thưởng thức cua huỳnh đế

Vùng biển Tuy Phong không chỉ tuyệt đẹp về cảnh quan thiên nhiên mà còn nức tiếng với các loại hải đặc sản, trong đó cua huỳnh đế từ lâu đã khẳng định đẳng cấp về chất lượng.


Đặc sản tiến vua

Khi biển trở ngọn gió nồm cũng là thời điểm được mùa cua huỳnh đế. Vào những tháng này cua huỳnh đế đực và cái đều mang những chiếc bụng căng tròn vì gạch, cua cái lại có thêm trứng nên chúng khá lười vận động. Lý giải cho cái tên “huỳnh đế” khá thú vị. Nguyên thủy tên cua là “hoàng đế”, nhưng thuở xưa quan địa phương lệnh dân phải đọc trại đi vì sợ phạm húy (chúa Nguyễn Hoàng). Theo lời kể của ngư dân, khi vua du ngoạn ở các vùng biển đẹp, thấy ngư dân nơi đây đánh bắt được loại cua lạ, có màu đỏ hồng như chiến bào, hình dáng như loài rùa nên ăn thử. Ăn thấy ngon, càng sung sức nên vua truyền cho các địa phương có loại cua này phải dâng lên hoàng cung. Từ đó tên gọi cua “huỳnh đế” thay vì là “hoàng đế” như ban đầu.

Ra vạn An Thạnh xem lễ hội nghinh thần

Hàng năm, cứ đến ngày 15 – 16/10 (âm lịch), tại vạn An Thạnh (Tam Thanh - Phú Quý) lại diễn ra lễ hội nghinh thần Nam Hải và kỵ Cố. Cố được tôn xưng là thần Nam Hải (cá voi) đầu tiên được dân thờ trong vạn. Đây là nét văn hóa đặc trưng của cư dân vùng biển.

Vạn An Thạnh 

Trước khi diễn ra lễ hội rước ông Sanh (thần Nam Hải còn sống ở biển), người Liên chi trưởng của hội vạn mời tất cả ngư dân của xã Tam Thanh cùng về vạn An Thạnh. Tùy theo mỗi năm mà lễ hội diễn ra vào tối 15 hay sáng 16/10 (âm lịch).

Huyền bí Ma Rừng lữ quán

Nằm lẩn khuất sâu trong núi rừng Đạ Nghịt của huyện Lạc Dương (Lâm Đồng), Ma Rừng lữ quán là chốn dừng chân mang sắc màu huyền hoặc và thi vị cho những lữ khách yêu thiên nhiên trong hành trình khám phá núi rừng Tây Nguyên. 

Chủ nhân của lữ quán là ông Nguyễn Thanh Liêm, một người con của núi rừng Đà Lạt. Yêu thích du lịch khám phá nên thời trai trẻ ông đã nhiều lần băng rừng, vượt suối, leo đèo để tìm hiểu hầu hết các ngõ ngách của núi rừng Tây Nguyên. Bạn bè thân thiết đã gắn cho ông biệt danh “ma rừng” là vì thế. Khi về già, vì tình yêu núi rừng mà ông đã rời bỏ phố thị về đây dựng căn nhà gỗ, trồng hoa, làm vườn, cùng gia đình tận hưởng thiên nhiên hoang sơ và cũng nhằm canh gác, bảo vệ khu rừng.

Chính vì cái đẹp, cái lãng mạn của lữ quán này đã khiến rất nhiều du khách vượt cung đường đèo khó khăn để được đến để hòa mình với thiên nhiên và thưởng thức cuộc sống nơi đây.

Trung tâm của Ma Rừng lữ quán là một căn nhà gỗ với không gian mở như một trạm dừng chân.