Hiển thị các bài đăng có nhãn Người Đô thị. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Người Đô thị. Hiển thị tất cả bài đăng

14 thg 12, 2025

Nhà tù Faifo và mảng ký ức bi tráng giữa miền di sản Hội An

Ẩn mình bên cạnh Khu đô thị cổ Hội An, Nhà tù Faifo từng là nơi giam giữ nhiều chí sĩ yêu nước đầu thế kỷ XX. Việc di tích vừa được xếp hạng cấp Tỉnh không chỉ khẳng định giá trị lịch sử của công trình, mà còn gợi mở nỗ lực đánh thức một mảng ký ức bi tráng còn nằm lặng giữa miền di sản.

Nhắc đến Hội An, công chúng thường nghĩ ngay đến những dãy phố cổ rêu phong, ánh đèn lồng rực rỡ và dòng sông Hoài trầm mặc. Nhưng ít người biết rằng, ngay sát bên Di sản văn hóa thế giới Khu đô thị cổ lại tồn tại một “địa chỉ đỏ” mang giá trị lịch sử đặc biệt: Di tích Nhà tù Faifo – vừa chính thức được xếp hạng Di tích cấp Tỉnh ngày 1.12.2025.

Sự kiện này không chỉ là thủ tục ghi danh, mà còn là lời nhắc về một mảnh ghép lịch sử cần được đánh thức, được kể lại và được trao truyền cho thế hệ mai sau.

Các đại biểu chụp ảnh kỷ niệm trong sự kiện Nhà tù Faifo đón nhận Bằng xếp hạng di tích cấp Tỉnh diễn ra ngày 1.12.2025.

11 thg 12, 2025

Tô cháo huyết thời học trò

Cháo huyết là món ăn thơm ngon, ăn nóng, đậm đà khẩu vị, cung cấp chất đạm rẻ nhất mà một đứa con nít nhà nghèo hơn nửa thế kỷ trước có thể mua được.

Thời đi học trung học cuối thập niên 1970 ở Sài Gòn, có chút tiền còm là trên đường về thế nào tôi và vài đứa bạn cùng lớp cũng lên phía rạp hát Đại Lợi trên đường Thoại Ngọc Hầu (nay là Phạm Văn Hai) để ăn cháo lề đường. Ăn riết rồi ghiền vì nó thật sự ngon, cũng vì được ăn trong nỗi háo hức của thời mới lớn luôn luôn thèm ăn.

Do đó, sau này khi nhắc lại, thằng bạn cùng lớp dù đã xa xứ hơn bốn mươi năm còn nhắc lại đầy lưu luyến trong bài viết cho nội san lớp cũ: “Nếu ngày mai là tận thế, khi ông trời hỏi muốn ăn gì trước khi chết, mình sẽ thưa: Cho con ăn một tô cháo huyết trước cửa rạp Đại Lợi rồi chết cũng toại nguyện”.

10 thg 12, 2025

Vincent Mourou và mối lương duyên với cacao Việt Nam

Khởi nghiệp ở tuổi gần 40, Vincent Mourou không làm thất vọng giới sành chocolate toàn cầu khi tạo ra thương hiệu chocolate đen thủ công tại nguồn 100% “made in Vietnam”, nhận nhiều giải thưởng danh giá cho sản phẩm trong thập kỷ qua.

Trong hành trình làm mới bản thân, hai người đàn ông ưa khám phá, thích mạo hiểm gặp nhau tại Việt Nam. Những điều thú vị tại đất nước này đã khiến họ nhận ra điều muốn - và phải làm - với hạt cacao trồng tại Việt Nam, vùng đất vốn đã nổi tiếng với cà phê và trà.

Chocolate thủ công đến từ một quốc gia nguồn

Khi Vincent Mourou và Samuel Maruta bắt tay hợp tác, chưa có một thương hiệu chocolate nào tại Việt Nam. Nói công bằng, thời điểm đầu thế kỷ XXI trên thế giới có rất ít thương hiệu chocolate được sản xuất tại nguồn. Hầu hết các nước trồng cacao đều xuất khẩu hạt thô.

Năm 2010, nhiều người trồng cacao tại Việt Nam phá vườn để trồng cây khác có giá trị kinh tế cao hơn. Rong ruổi trên chiếc xe máy, hai người đi đến từng vườn cacao tìm gặp từng người nông dân, nói chuyện và tìm hiểu, nghiên cứu, thử từng hạt cacao trong vườn. Hai người tự chế thiết bị cắt nhiều hạt cacao cùng lúc để nhìn chất lượng bên trong, so sánh màu sắc, thử mùi vị từng loại với mục đích kiếm ra những cây có hạt chất lượng theo mong muốn.

Bắt đầu từ 3 ký hạt lựa chọn cẩn thận mua ở Bà Rịa, hai người đàn ông “chưa có kiến thức gì về cacao” bắt đầu mày mò nghiên cứu để “làm ra một thanh chocolate”.

Vincent Mourou trò chuyện với Người Đô Thị về cơ duyên đến Việt Nam lập nghiệp.

Sinh ra trong gia đình nhiều người là kỹ sư, Vincent hiểu biết về máy móc, tự tay lắp ráp các thiết bị “xử lý” hạt cacao. Ngoài chiếc máy nghiền bằng đá mua từ Singapore, hai người tự “chế”, lắp ráp các thiết bị khác từ đồ mua tại chợ Dân Sinh. Những thứ “thủ công” đó đã biến các hạt cacao chất lượng cao thành những thanh chocolate đen đậm chất đầu tiên trong một căn bếp nhỏ ven sông Sài Gòn.

Niềm phấn khích khi một đầu bếp nổi tiếng chú ý và đặt hàng sau khi thử thành quả này đã khiến cả hai tìm đến chuyên gia trẻ người Pháp đảm nhiệm việc sản xuất chocolate. Một số công ty nhỏ tại Việt Nam được đặt hàng thiết kế, tạo những chiếc máy chế biến theo ý tưởng của Vincent và Samuel để sản xuất chocolate đen thủ công.

Vincent có kinh nghiệm về xây dựng thương hiệu, Samuel có kiến thức về tài chính, cả hai nuôi tham vọng tạo ra những thanh chocolate thượng hạng làm thủ công ngay từ nguồn. Năm 2011, thương hiệu Marou ra đời ghép từ họ của hai người.

Từ bao hạt 30 ký, đến vài bao hạt chất lượng cao chất lên chiếc xe máy chở từ các tỉnh về Sài Gòn trong quá trình thử nghiệm, điều chỉnh và hoàn tất. Sau 9 tháng, hai người mang những thanh chocolate thương hiệu Marou Faiseurs de Chocolat “Made in Việt Nam” ra thị trường quốc tế, chính thức bước vào thế giới chocolate và cạnh tranh với các thương hiệu đã có tiếng.

Ngay sau đó, sản phẩm Marou tham dự các sự kiện, các cuộc thi liên quan. Khách sành cũng quan tâm, tò mò và đón nhận những thanh chocolate đen đậm vị, nguyên chất làm thủ công. Báo chí quốc tế viết về thương hiệu chocolate sản xuất tại nguồn đến từ đất nước Đông Nam Á xa xôi. Nhiều người đến với Marou vì tò mò, nhưng đã dùng và truyền tai nhau về những thanh chocolate Marou chất lượng, riêng biệt và độc đáo.

Marou có hơn 30 đối tác lên men hạt cacao, thu hoạch từ vườn của khoảng 1.000 hộ nông dân tại các tỉnh.

Biết chocolate còn mới lạ tại Việt Nam, hai người chọn bắt đầu từ thị trường đã có truyền thống dùng sản phẩm để cạnh tranh, với những lời giới thiệu ấn tượng. “Marou tự hào sử dụng 100% hạt cacao Việt Nam, khai thác sự đa dạng về thổ nhưỡng và hương vị của từng vùng trồng cacao khác nhau trên khắp đất nước”. Tên các địa phương Đắk Lắk, Bến Tre, Tiền Giang, Bà Rịa, Đồng Nai, Lâm Đồng được ghi rõ trên sản phẩm như một lời giới thiệu, lời đảm bảo, lời tuyên ngôn và kích thích sự tò mò.

Được chú ý tại thị trường quốc tế, đạt hàng loạt giải thưởng, bắt đầu bận rộn hơn với đơn hàng xuất khẩu, cũng là khi khách quốc tế đến Việt Nam hỏi nhiều về sản phẩm, Vincent hiểu đã đến lúc tăng hiện diện trong nước. Khách du lịch đến Việt Nam rất nhiều. Họ chú ý và yêu thích sản phẩm Marou, đặc biệt là những người mê và am hiểu về chocolate. Đó là thị trường đầy tiềm năng.

Cũng từ nhu cầu thị trường, Marou đa dạng thêm các sản phẩm như nước uống, sốt phủ, bột pha, phụ gia chế biến món ăn. Từ việc giữ hương vị đặc trưng của từng loại hạt, thể hiện trong các thanh chocolate đen từ 70% nguyên chất trở nên, đội của Vincent tiếp tục làm phong phú sản phẩm, đưa thêm các hương vị tự nhiên bản địa từ trà, cà phê, tiêu đến hoa, hay các loại gia vị ẩm thực khác vào các sản phẩm chocolate.

Nhiều người nói thành công này là sự tình cờ nhưng Vincent khẳng định: “Đó là một kế hoạch kinh doanh được tính toán cẩn thận, được thực hiện nghiêm túc, chặt chẽ. Chúng tôi biết mình phải làm gì. Nhiều kết quả tuyệt vời đã đến ngoài sự mong đợi của chúng tôi. Trước đây người Việt quen dùng trà và cà phê, nhưng ngày càng nhiều người Việt yêu thích cacao và chocolate. Doanh thu của Marou đã cân bằng hơn giữa thị trường trong nước và xuất khẩu”, Vincent chia sẻ.

Đến Việt Nam và khởi nghiệp từ số ít ỏi - nếu không nói là từ con số 0 - Vincent hiện sở hữu một thương hiệu chocolate tiên phong nổi tiếng xuất xứ từ Việt Nam nhờ biết cách đưa thêm giá trị vào các vật liệu vốn có và xây dựng thương hiệu đủ mạnh tồn tại bền vững trên thị trường.

“Bạn có tất cả nguyên vật liệu trong tay, điều quan trọng là làm ra thứ tốt nhất mà bạn yêu thích trước tiên và tin tưởng rằng thị hiếu của bạn được nhiều người khác yêu thích,” Vincent giải thích.

Tạo cảm hứng cho nhau

Ông thích mọi người gọi “gia đình Marou” khi nhắc đến hệ sinh thái của Marou, ở đó có con người, là nền tảng - cùng chia sẻ, giao tiếp, kết nối với nhau - từ những người nông dân trồng cacao đến các đối tác cung cấp máy móc thiết bị, từ nhân viên sản xuất đến những người thực tập. Marou hiện có 450 nhân viên từ đứng quầy bán hàng đến các đầu bếp, nhân viên pha chế và công nhân sản xuất.

Vincent nhấn mạnh: “Mọi thành công chúng tôi đạt được hôm nay đều phụ thuộc chính vào con người và sự giao tiếp - một nền tảng văn hóa mà chúng tôi xây dựng trong suốt quy trình làm việc cùng nhau hơn chục năm qua. Nền tảng này sẽ giúp chúng tôi tiếp tục vượt qua những thách thức và chinh phục những thành quả trong tương lai. Bạn cần con người, bạn giao tiếp, trao đổi với họ, để cùng nhau làm tốt công việc, cùng nhau đạt được mục đích, cùng nhau phát triển tốt hơn”.

Marou có hơn 30 đối tác lên men hạt cacao, thu hoạch từ vườn của khoảng 1.000 hộ nông dân tại các tỉnh. Những cái tên tỉnh này cũng là nguồn gốc hạt cacao dùng sản xuất các thanh chocolate Marou đen hiện nay. Đội của Vincent dành nhiều thời gian nói chuyện với người trồng cacao, khuyến khích và giúp đỡ họ duy trì canh tác tự nhiên, đồng thời cam kết mức giá ổn định, tốt nếu họ cung cấp hạt cacao chất lượng.

Chuỗi cửa hàng Ngôi nhà Marou đã có 21 điểm bán tại Việt Nam, dự tính sẽ có mặt tại Singapore vào tháng 7.2026

“Nông dân Việt rất kiên cường và có sức chịu đựng cao. Việc trồng trọt hoàn toàn phụ thuộc thời tiết vốn bất thường, trong khi chúng tôi mong chờ người trồng cung cấp hạt chất lượng nhất với cách trồng thuần tự nhiên, thân thiện môi trường và an toàn. Chúng tôi chủ động giúp họ tiếp cận những phương pháp canh tác hiệu quả, bền vững, kỹ thuật trồng hiện đại để có được sản lượng và chất lượng tốt nhất”.

Những nhân viên của Marou cũng được nhìn nhận là những người rất chăm chỉ, kiên nhẫn, hợp tác và sáng tạo. Họ được khuyến khích cùng làm việc, tìm kiếm ý tưởng mới tạo nên những đặc điểm giúp sản phẩm phong phú hơn, thiết kế mẫu mã riêng cho các dịp đặc biệt, các ngày lễ hội tại Việt Nam. “Không ai biết tất cả mọi thứ, chúng tôi học tập lẫn nhau, tạo cảm hứng cho nhau, cùng nhau tìm ra các cách thức đưa công ty tiếp tục phát triển và chúng tôi đã cùng nhau làm được thành công hôm nay, rất đúng cách, đúng hướng”, Vincent nói.

Hơn 2 năm đóng cửa vì bệnh dịch Covid-19 là một minh chứng. Ông tự hào trong suốt thời gian đầy biến động đó, Marou không sa thải nhân viên, chấp nhận lỗ để duy trì thu mua nguyên liệu cho nông dân. May mắn là đơn hàng xuất khẩu vẫn duy trì. Đó cũng là quãng thời gian nhà máy sản xuất được xây dựng tại Thủ Đức, khánh thành năm 2024, với công suất thiết kế đáp ứng mức độ tăng trưởng của công ty trong vòng 20 năm tới.

Là người tiên phong tại Việt Nam, Marou cũng tạo cảm hứng cho nhiều công ty chocolate ra đời, với nhiều thương hiệu hiện cũng đã tìm được chỗ đứng trong và ngoài nước. Thói quen dùng thức uống và sản phẩm chocolate thanh cũng phổ biến hơn, mang lại nhiều cơ hội tăng trưởng cho các công ty trong ngành.

Hiện chuỗi cửa hàng Ngôi nhà Marou (Maison Marou) đang mở rộng, mang đến không gian sống động cho mọi người dễ tiếp cận, thưởng thức, tìm hiểu chocolate, cacao. Chuỗi đã có 21 địa điểm tại Việt Nam, dự tính sẽ có mặt tại sân bay Changi của Singapore vào tháng 7.2026, đánh dấu cửa hàng Maison Marou tại nước ngoài đầu tiên.

Đến và ở lại

“Tôi cảm thấy rất may mắn khi có thể theo đuổi sở thích của mình, khám phá cacao, làm việc với những con người tuyệt vời, mang đến điều gì đó mới mẻ cho Việt Nam và thế giới” - Vincent chia sẻ với nụ cười rạng rỡ khi nhớ lại những ngày đầu ông và Samuel lên kế hoạch, cam kết xây dựng thương hiệu cho cacao Việt Nam.

Cuối những năm 2000, khi phụ trách thành lập văn phòng cho một hãng của Anh tại San Francisco (Mỹ), Vincent nhận ra ông muốn thay đổi, làm điều gì đó mới mẻ hơn. “Tôi không biết sẽ làm gì khi đó nên dành thời gian đi du lịch. Băn khoăn chọn giữa Nam Phi hay Đông Nam Á. Lúc đó tôi nghiên cứu đạo Phật và thiền nên thường xuyên tìm kiếm những thông tin về thiên nhiên, thảo mộc. Với ý tưởng đó, tôi chọn Đông Nam Á và Việt Nam trở thành điểm đến. Một người bạn làm giám đốc tài chính cho một công ty kêu tôi tới Sài Gòn - TP.HCM, có thể ở lại, đi du lịch bao lâu cũng được. Tôi đã đến và đi du lịch dọc Việt Nam, từ Nam ra Bắc, từ Điện Biên Phủ đi qua Lào, xuống Campuchia và quay về Việt Nam bằng cửa khẩu Châu Đốc. Sau 2 tháng lang thang, tôi thấy mình không muốn xa nơi này”, Vincent kể.

Mười tháng sau Vincent gặp Samuel, rồi Marou ra đời. Sau khi Samuel Maruta qua đời đột ngột cách đây vài năm, Vincent một mình dẫn dắt Marou.

Vincent chọn TP.HCM là “nhà” vì yêu thích khí hậu, văn hóa Việt Nam, tình bạn, đối tác và đặc biệt là sự đón tiếp nồng hậu dành cho người nước ngoài tại Việt Nam.

Dù luôn dành tình cảm đặc biệt cho một ngôi làng ở miền nam nước Pháp, Vincent thừa nhận mình luôn là người nước ngoài ở khắp mọi nơi. Sinh ra tại Pháp, lớn lên tại Mỹ, học tập và làm việc tại nhiều thành phố trước khi đến Việt Nam. Mười sáu năm qua, Vincent chọn TP.HCM là “nhà” vì yêu thích khí hậu, văn hóa Việt Nam, tình bạn, đối tác và đặc biệt là sự đón tiếp nồng hậu dành cho người nước ngoài tại Việt Nam. Ông đã tìm kiếm cơ hội để làm mới cuộc sống của mình tại đây.

“Mỗi người có những trải nghiệm khác nhau nhưng một điều rất mạnh mẽ mà tôi cảm nhận được đó là sự “chấp thuận, đón nhận” từ cộng đồng địa phương, không chỉ tại thành phố mà cả những vùng xa xôi hẻo lánh. Tôi luôn được chào đón và chấp nhận ở mọi nơi tôi đến”, Vincent nói. Sự chấp nhận này không chỉ mời gọi “người nước ngoài” đến và ở lại mà còn tạo ra nhiều thuận tiện cho cuộc sống và kinh doanh của họ.

Dù kinh doanh luôn có thách thức, khó khăn nhưng với trải nghiệm của bản thân, Vincent lại thấy đó không phải là vấn đề. Ông gặp được rất nhiều người bạn tốt trong hành trình thành lập và dẫn dắt Marou, nhiều người đã đồng hành với ông từ những ngày đầu tiên, có những học trò nhân viên của ông cũng ra kinh doanh riêng nhưng vẫn giữ quan hệ tốt đẹp. Điều đó như là phần thưởng tinh thần với Vincent.

Việt Nam cũng là nơi Vincent gặp người bạn đời đến từ Úc và chào đón cậu con trai đầu lòng. “Chúng tôi tự tay chăm bé mà không cần người giữ trẻ, giờ bé đang học trường mẫu giáo”, Vincent cười. Dù bận rộn với trách nhiệm người đồng sáng lập để lại, từ vị trí chủ tịch, tổng giám đốc của công ty, người đàn ông 53 tuổi vẫn dành thời gian chơi với cậu con trai 5 tuổi, đọc sách, gặp gỡ bạn bè, chia sẻ những trải nghiệm tại Việt Nam, tạo cảm hứng cho rất nhiều người Việt Nam và bạn bè quốc tế, trong đó có cả những bước tạo dựng thành công cho một thương hiệu từ con số 0.


Marou Chocolate đã tích lũy nhiều giải thưởng, gần đây nhất là giải "Chocolate ngon nhất năm 2025" cho thanh cà phê sữa và giải "Bao bì được ban giám khảo yêu thích nhất" cho thanh chocolate đen 55% kiều mạch rang tại Giải Prix Épicures 2025 ở Pháp.

Hàng loạt giải thưởng quốc tế khác gồm huy chương bạc tại Giải thưởng Chocolate quốc tế năm 2024 cho thanh Caramel Sen Seed và huy chương đồng tại Giải thưởng Chocolate quốc tế châu Á - Thái Bình Dương năm 2018 cho thanh Đồng Nai 72% hương vị...

Đài Truyền hình Quốc gia Pháp (TF1) năm 2024 vinh danh Marou là một trong những "Thương hiệu Chocolate ngon nhất thế giới".

Bài: Ninh Hạ - Ảnh: Trung Dũng

27 thg 11, 2025

Hàng Đào xích nhiễm

Những cái tên có màu sắc trong tên phố phường hay địa danh ở Hà Nội đủ vẽ ra một bức tranh đô thị cổ xưa, trộn lẫn giữa nhu cầu thực tế đời sống với những biểu tượng lễ nghi.

Trong khung cảnh Hà Nội ngày nay, ta dễ dàng mô tả thành phố với màu sắc nhiều khi đã thành khuôn mẫu: màu nước sông Hồng đỏ phù sa, hồ Hoàn Kiếm xanh màu tảo nên từng có tên hồ Lục Thủy, màu vàng các biệt thự thời Pháp, các mùa lá như “cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ”… Trong các địa danh hay tên phố, một số cái tên có từ chỉ thị màu.

Những tên phố hay địa danh đô thị ở Việt Nam có một tác dụng to lớn là phần nào hé mở xuất xứ phong tục đời sống, giúp người đời sau hình dung về tổ chức không gian đô thị. Trong bối cảnh Hà Nội, nói đến phố cổ là nói đến các phố Hàng, chủ yếu nằm trong dân cư phía đông hoàng thành Thăng Long cũng như thành Hà Nội sau này, từng được gọi là Đông Thành. Chúng là kết quả của hình thái đời sống một đô thị pha trộn giữa phường thủ công, phường nghề nông và phường buôn bán. Mỗi tên phố cung cấp thông tin chức năng khá rõ ràng. Qua năm tháng, chúng trở thành một loại di sản mà người Hà Nội tự hào.

Đình Đồng Lạc ở 38 Hàng Đào khoảng năm 1915. Ảnh màu của Léon Busy

Lê Lợi - đại lộ của khát khao vui sống

Từng là con đường đẹp và đông vui nhất nhì Sài Gòn, nhưng khi tôi còn nhỏ ở thập niên 1960, tính chất sang trọng của đại lộ Lê Lợi không so được với đường Tự Do (nay là Đồng Khởi), Thống Nhứt (nay là Lê Duẩn) hay Nguyễn Huệ. Nó rất đời, nghĩa là bên cạnh những đoạn đường tráng lệ còn có những đoạn đường xô bồ, bề bộn. Dù vậy, nó có sức cuốn hút một cách kỳ lạ.

Nhớ hoài những tháng năm đầu thập niên 1970, ở đâu chiến tranh xảy ra không biết nhưng trên đường này, dù ngoài trời đang nóng hay mát, người ta diện những bộ đồ đẹp để đi mua sắm, xem xi nê, vào tiệm chụp hình làm vài pô ảnh trước tấm phông vải vẽ cảnh biệt thự, lầu tạ. Dưới hàng cổ thụ dọc hai bên đường, hàng ngàn người di chuyển từ phía trụ sở Hạ viện Việt Nam Cộng hòa (nay là nhà hát TP.HCM) lũ lượt đi về phía chợ Bến Thành. Áo dài bông, áo dài tay raglan, mini jupe của các bà các cô. Áo sơ mi bỏ vào quần hay để thong thả ra ngoài, vài ông thắt cravate… Mùi dầu thơm, mùi brillantine thoang thoảng trong nắng trong gió.

16 thg 11, 2025

Hai Bà Trưng - con đường phồn thịnh trăm năm

Có rất nhiều điều để viết về con đường này, để rồi không biết bắt đầu từ đâu. Đường kéo dài từ công trường Mê Linh, nơi có tượng Đức Trần Hưng Đạo cho đến cầu Kiệu. Đoạn đầu đến chợ Tân Định mang vẻ sang trọng, từ chợ đến cầu Kiệu là đoạn đường làm ăn phồn thịnh, rầm rộ không dứt từ cả trăm năm nay.

Hai Bà Trưng là con đường của dinh thự, công sở và tiệm buôn, đi qua những địa chỉ danh tiếng như chợ Tân Định, nhà thờ Tân Định, nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi... Là con đường cắt ngang những phố xá cây cao bóng cả phồn hoa của đất Sài Gòn như Trần Quang Khải, Hiền Vương (nay là Võ Thị Sáu), Phan Thanh Giản (Điện Biên Phủ), Phan Đình Phùng (Nguyễn Đình Chiểu), Trần Cao Vân, Hồng Thập Tự (Nguyễn Thị Minh Khai), Thống Nhứt (Lê Duẩn), Nguyễn Du, Lê Thánh Tôn…

Ban đầu đường mang tên Impérial, năm 1870 đổi thành Nationale, đến năm 1902 thành Paul Blanchy. Năm 1952, chính quyền Bảo Đại cắt đoạn từ đường Lê Duẩn ngày nay đến cầu Kiệu đặt tên là Trưng Nữ Vương. Năm 1955, chính quyền Sài Gòn nhập chung hai đường làm một thành Hai Bà Trưng.

Lê Thánh Tôn - con đường lặng lẽ phồn hoa

Không mấy khi quá đông đúc xe cộ, Lê Thánh Tôn là con đường của giới nhà giàu, người nước ngoài và quan chức.

Nằm ở vị trí vách phía Đông thành Gia Định cũ, đường Lê Thánh Tôn ban đầu là đường số 15, từ 1865 chia làm ba đường nối nhau là các tuyến đường Sainte Enfance, Isabelle và Palanca. Năm 1870 hai đoạn đầu nhập lại đổi tên thành Espagne, riêng đoạn cuối từ Đồng Khởi đến ngã sáu hiện nay từ năm 1947 đổi thành đường Lê Lợi. Đến năm 1955, Chính phủ Việt Nam Cộng hòa nhập hai đường Espagne với Lê Lợi thành Lê Thánh Tôn. Tên Lê Lợi được chuyển sang cho đường Bonard cũ và giữ nguyên đến nay.

15 thg 11, 2025

Đình Yên Phú: Từ bến sông tới phố hàng

Giữa nhịp phố phường tấp nập hôm nay, ít ai hình dung nơi góc Hàng Mã – Hàng Rươi từng là bến sông Tô Lịch rộn ràng thuyền buôn, là xóm chài Yên Phú xưa bên bờ nước. Từ bến sông thành phố hàng, từ làng nghề tới đô thị, đình Yên Phú vẫn lặng lẽ giữ hồn quá khứ giữa phố phường, kể lại câu chuyện về một Hà Nội từ sông nước mà thành.

Từ xóm chài đến bến sông thuyền buôn nhộn nhịp

Trong sách Hà Nội nửa đầu thế kỷ XX của cụ Nguyễn Văn Uẩn (1912-1991), cho biết dấu tích cổ xưa quanh khu phố Hàng Lược, Hàng Mã, Hàng Cót, Hàng Rươi, nằm quanh bến sông Tô Lịch, khi ấy sông vẫn rộng, thuyền mành xứ Nghệ từ sông Hồng đi sâu vào tận Phủ Từ, nơi con sông dừng lại hào nước bao quan tường Thành Hà Nội xưa. Ta có thể tưởng tượng được cảnh thuyền bè nhộn nhịp gữa hai bên bờ phố xá sầm uất. Chỉ một đoạn sông ngắn mà trên bờ có tới năm ngôi đền miếu đình chùa và mấy chỗ họp chợ.

Bộ sách Hà Nội nửa đầu thế kỷ XX của tác giả Nguyễn Văn Uẩn, bản in năm 1995. Bộ sách được chia làm 6 quyển, dựa trên các khu vực của thành phố. Mỗi quyển có một bài mở đầu nêu những đặc điểm riêng của khu vực nói trong tập sách và các phần, chương theo đặc điểm địa lý và dân cư. Ảnh: Oreka.

Sự dang dở của con phố văn chương

Vai trò của Văn Miếu - Quốc Tử Giám quan trọng trong lịch sử các triều đại Việt Nam, đặc biệt ở Thăng Long - Hà Nội, để khi ra đời, đã nằm sát ngay khu vực Hoàng thành. Ngày nay, di tích này trở thành một di sản trong lòng đô thị Hà Nội, để rồi gần nhất, một đơn vị hành chính mới cấp phường mang tên kép trên. Đây cũng là phường duy nhất ở Việt Nam có tên như vậy.

Mặc dù có lịch sử lâu đời, khung cảnh khu vực này cho đến giờ vẫn là kết quả của một quá trình đô thị hóa chưa hoàn thiện. Dấu vết những đường phố chưa được kết nối, các tên phố và xóm làng cũ trải qua những biến đổi phản ánh sự dang dở ấy. Lịch sử quá trình đổi tên đường phố thể hiện sự biến đổi của ý thức hệ, tư duy hành chính lẫn sự kỳ vọng biểu tượng hóa không gian văn hóa đô thị.

Xóm nghệ sĩ hẻm đình Phú Thạnh

Hẻm nhỏ hẹp, có đoạn chỉ đủ hai xe máy tránh nhau. Đầu hẻm số 199 đường Cách Mạng Tháng Tám, cổng chào có chữ “Đình Phú Thạnh” bằng tiếng Việt và hàng liễn đối chữ Hán sơn màu vàng nâu tạo sự khác biệt với bao nhiêu con hẻm tương tự trong thành phố.

Bên trong hẻm, các mái nhựa chìa ra thụt vào che hàng quán bán hai bên. Bảy tám mươi năm trước, hẻm rộng hơn nhưng qua nhiều năm tháng nhà cửa bên trong lấn dần ra. Phía bên trái, ngôi đình cổ Phú Thạnh trên khuôn viên rộng hơn 500 mét vuông vẫn còn đó, trơ gan cùng tuế nguyệt từ khi hình thành đầu thế kỷ thứ XIX, còn lưu giữ sắc phong do triều Nguyễn phong tặng từ năm 1853. Do có đình này, mọi người gọi hẻm 199 là “hẻm đình Phú Thạnh”.

Người trong hẻm làm đủ nghề, nhưng dấu ấn của những cư dân làm nghệ thuật từng sống ở đây khá đậm nét.

1 thg 10, 2025

Hoài vọng Tân Định - Đa Kao xưa

Trên đô thị Sài Gòn cũ, khu Đa Kao – Tân Định có thể nói tập trung nhiều người tài hoa, cá tính, sành điệu... có đời sống văn hóa tinh thần khá phong phú và thể hiện nhiều nhất lối sống Sài Gòn.

Chỉ cách nhau một chiếc cầu thôi, Phú Nhuận của tôi lúc nào cũng là một khu phố xá hiền hòa, an phận so với vùng Tân Định - Đa Kao. Đi quá cầu Kiệu, khu Tân Định như mở ra một thế giới khác của Sài Gòn. Con đường Trần Quang Khải bắt đầu không gian đó, với cây cao bóng cả sang trọng như ấp ủ một thời Sài Gòn xưa cũ đầu thế kỷ, năm nào vào đầu mùa gió chướng cũng đổ lá và mùa hè lại trút những cánh hoa dầu xoay lên đầu khách qua đường và trên những mái ngói của đình Nam Chơn.

Chợ Tân Định đầu thập niên 1960. Ảnh Báo Sáng Dội Miền Nam

24 thg 7, 2025

Đắk Lắk, chỉ từ một cái tên thôi

Địa danh Tây Nguyên cũng như địa danh một số vùng núi phía Bắc là một vấn đề liên quan tới ngôn ngữ và văn hóa.

Chắc nhiều bạn yêu thơ, còn nhớ bài thơ “Ta đi tới” của nhà thơ Tố Hữu, trong đó có đoạn nói về một số địa danh Tây Nguyên:

Ai đi Nam Ngãi, Bình Phú, Khánh Hoà
Ai vô Phan Rang, Phan Thiết
Ai lên Tây Nguyên, Công Tum, Đắc Lắc
Khu Năm dằng dặc khúc ruột miền Trung.

Ta thấy có địa danh Đắc Lắc quen thuộc. Đây là một tỉnh nằm ở trung tâm vùng Tây Nguyên, phía bắc giáp tỉnh Gia Lai, phía đông giáp các tỉnh Phú Yên, Khánh Hòa, phía nam giáp các tỉnh Lâm Đồng, Đăk Nông.

Ba trăm năm lẻ bên hồ lụa

Trúc Bạch là một cái tên dường như không xuất hiện ở nơi nào ngoài tên một hồ nước cỡ trung bình ở Hà Nội. Cái tên này tương truyền có từ sau thời chúa Trịnh Giang, khi các cung nữ phạm lỗi bị đày ra đó, họ dệt nên thứ lụa gọi là lụa trúc, gọi theo chữ Hán là Trúc Bạch, rồi thành tên của xóm làng.

Bản thân hồ Trúc Bạch cũng chỉ hình thành khi một góc hồ Tây được ngăn ra, nằm ở mỏm trên cùng phía bắc nội thành. Nếu coi sông Hồng là dòng sông mẹ sinh ra những dòng chi lưu và ao hồ trong sự vặn mình uốn khúc qua hàng nghìn năm thì hồ Trúc Bạch là hàng con cháu sinh sau đẻ muộn của dòng sông này.

4 thg 7, 2025

Chợ chim chợ chó và ông già bán sách lật

Đó là ngôi chợ trên đường Hàm Nghi (Sài Gòn) thuở nhỏ tôi chỉ được đi ngang một lần mà bị hớp hồn.

Khác với những lần đi Sở Thú ngắm chim thú từ xa, khu chợ ồn ào tiếng chim thú này cho tôi cơ hội nhìn sát mặt nhiều con chó dáng rất lạ và đẹp, khác hẳn những con kiki, minô là loại chó ta lông vàng hay lông đen lang thang trong các hẻm xóm. Có những con chim dễ thương xinh xắn, hót rất hay, những con mèo có bộ lông kỳ lạ và những cây kiểng uốn éo ngoằn ngoèo. Bầy chim thú chen chúc trong chuồng, trong lồng giữa đám người mua kẻ bán tấp nập qua lại.

Nhiều xe hơi đậu sát lề, thỉnh thoảng có một ông bận đồ sang trọng bước xuống ngắm nghía, trả giá rồi cùng tài xế bưng một con chó phốc, một cái lồng có con chim hót líu lo mang lên xe. Con nít ít tiền cũng ra chợ này để mua dế than, dế lửa... về bỏ vô hộp quẹt để đá. Dế bán ở đây thường khỏe mạnh, thiện chiến hơn so với dế do trẻ con tự bắt và nuôi. Nói là chợ chim, chợ chó nhưng cũng bán luôn đồ P.X, quần áo, quân trang và một số đồ hầm bà lằng khác.

6 thg 6, 2025

Cống Quỳnh - con đường của "chàng trai nước Việt"

Con đường này có vị trí đặc biệt ở đất Sài Gòn. Tiếp nối đường Cao Thắng (đã sầm uất sau năm 1954 phía bên kia ngã tư), bắt đầu từ đường Hồng Thập Tự (nay là Nguyễn Thị Minh Khai), gặp Phạm Viết Chánh, Bùi Thị Xuân, Võ Tánh (nay là Nguyễn Trãi), Phạm Ngũ Lão với rạp hát Khải Hoàn...

Ấn tượng đầu tiên của tôi về đường Cống Quỳnh là chợ Thái Bình. Hồi còn nhỏ trước năm 1975, tôi tò mò về ngôi chợ này vì nhà văn Nguyễn Vỹ nhắc đến nó trong cuốn Tuấn chàng trai nước Việt. Tuấn, hiện thân của nhà văn Nguyễn Vỹ, vào Sài Gòn trước năm 1945 và được bạn mời đến cái quán lộ thiên ở bãi đất trống trước chợ để ăn bánh đập và uống nước xá xị. Bữa ăn bình dân này gây ấn tượng sâu đậm đến mức đúng năm 1945, khi vào Sài Gòn lần nữa, Tuấn lại tìm đến đây muốn thưởng thức lại hai món đó mà nhớ kỷ niệm cũ.

Chợ Thái Bình là nơi đi chợ mỗi ngày của bà Lê Ty hồi trước 1975. Bà Lê Ty là nữ diễn viên chánh trong phim Cánh đồng ma, phim nói đầu tiên người Việt Nam đóng, do người Hoa quay ở Hồng Kông năm 1937. Ảnh của bà được đăng ở bìa tuần báo Tiểu thuyết Thứ bảy. Phim có cả nhà văn Nguyễn Tuân tham gia.

30 thg 4, 2025

Trăm năm Nam Bắc Hiệp và ông chủ nhà hàng bất đắc dĩ

Nhà hàng Nam Bắc Hiệp nổi lên như một nơi chốn sang trọng giữa trung tâm Thủ Dầu Một, với thực đơn món Tây phục vụ giới trung và thượng lưu lui tới làm ăn ở đây cùng quan chức Tây ta trong tỉnh.

Cách nay hơn một trăm năm (1922), ở Thủ Dầu Một, thủ phủ tỉnh Bình Dương ngày nay, ngay dãy phố 4 căn xây cho thuê của ông Trần Trung Hiếu có một nhà hàng Tây đồ sộ chiếm một góc đường giáp ba mặt: đường Phan Thanh Giản (nay là Điểu Ông), Charles Chanson (nay là Ngô Tùng Châu) và Thái Lập Thành (nay là Nguyễn Thái Học). Mặt tiền số 90 đường Thái Lập Thành ngang 7 m, sâu 30 m nở hậu. Nhà xây theo kiểu Tây bằng gạch, một tầng lầu.

Đây là cơ sở hùn hạp làm ăn của ông Trần Văn Nhàn và ông Tư Sửu, thuê của ông Trần Trung Hiếu. Nhà hàng là nơi gây dấu ấn sâu đậm trong lòng người dân cố cựu ở Bình Dương những năm từ 1920 đến 1960.

Nhà hàng Nam Bắc Hiệp sau 1945 (*)

Huyền thoại "đồ gỗ Phan Văn Nhị"

Xuất thân từ một vùng quê nghèo, chỉ với hai bàn tay trắng và không được học hành, ông Phan Văn Nhị đã tạo dựng được một thương hiệu sản xuất đồ gỗ có tiếng ở Sài Gòn, có chất lượng và tính mỹ thuật cao trong gần 30 năm.

Từ đầu những năm 2000 tại Sài Gòn, rất nhiều người trong giới trang trí nội thất và chơi đồ gỗ xưa cất công săn lùng một dòng đồ gỗ có từ đầu thập niên 1950. Họ đến các điểm bán đồ gỗ cũ trên đường Lê Công Kiều, đường Pasteur gần chùa Ấn, dưới chân cầu chữ Y hoặc đi xa hơn là đường Bùi Thị Xuân ở quận Tân Bình… để tìm cho được dòng đồ gỗ của hiệu “Phan Văn Nhị”. Chúng được nhận dạng nhờ kiểu dáng thanh thoát thể hiện ở cái tủ búp phê, bộ salon, tủ chén… Nếu may mắn, có thể tìm được món đồ gắn marque bằng đồng có hàng chữ màu vàng “Phan Văn Nhị” trên nền màu đỏ.

20 thg 3, 2025

Tiệm radio trên dốc Minh Mạng

Vào những năm 60, 70 của thế kỷ trước, ở Đà Lạt có một người thợ bá nghệ nhưng rốt cuộc neo lại cơ nghiệp tạo một tiệm sửa radio nằm ở lưng chừng dốc Minh Mạng.

Tiệm sửa radio có tên Hoàng Anh, số 60 Minh Mạng, được ngăn ra từ tiệm thuốc bắc Thiên An Đường. Được biết, đây chỉ là một phần của cửa hiệu, được Thiên An Đường cho thuê lại. Và ông chủ hiệu thuốc bắc Thiên An Đường cũng đi thuê lại nguyên căn từ ông Võ Quang Tiềm, một doanh gia nổi tiếng Đà Lạt thập niên 1950 - 1970, nhạc phụ của kiến trúc sư Ngô Viết Thụ.

Trở lại vị trí tiệm radio Hoàng Anh trên đường Minh Mạng. Từ đây đi ngược dốc, lần lượt là dãy cửa hiệu nổi tiếng liền kề, có thể kể: Uốn tóc Isana, Photo Hồng Thủy, Photo Văn Lang, Phòng nha của bác sĩ Nguyễn Văn Nghi... Xa hơn, trong bán kính một cây số xoay quanh khu Hòa Bình, có thể nhắc đến hai cửa hiệu sửa và bán radio lớn, nổi tiếng Đà Lạt là Việt Hoa (24 khu Hòa Bình) và Cộng Đồng (51 - 53 Minh Mạng).

17 thg 3, 2025

Cập kênh phố cao nguyên

Rất hiếm đô thị nào như Pleiku được xây dựng trên bung biêng các quả đồi với những con đường uốn lượn và cong như cánh võng, lẩn khuất như mơ như thực giữa các sườn đồi trong lãng đãng sương mù buổi sớm, với những con ngõ cập kênh khúc khuỷu dìu dịu mùi hoàng lan, dạ hương...

Hồi còn là sinh viên, về nhà nghỉ Tết, làng tôi khi ấy còn là... làng, một ngôi làng như mọi ngôi làng thời ấy, chưa có điện, đói và buồn, những con đường làng và bóng tre, tiếng gà gáy vịt kêu, ao chuôm uềnh oang tiếng ếch nhái. Một đêm mưa dầm và lạnh xứ Huế, nằm chờ giao thừa để dâng cỗ thắp hương ông bà tổ tiên, tôi nghe radio, chương trình thơ giao thừa, và nghe được một bài thơ rất ấn tượng, tác giả là Việt kiều Nguyễn Hồi Thủ, nếu tôi nhớ không lầm. Bài thơ về Buôn Ma Thuột, hồi ấy được mệnh danh là thành phố “buồn muôn thuở”, nó buồn mênh mông và cũng gợi mênh mông.

Tôi nhớ cái điệp khúc nhắc đi nhắc lại đất đỏ, cà phê và tâm trạng day dứt của người xa quê...

16 thg 3, 2025

Lần tìm dấu xưa Trần Trung Hí Viện

Những năm 1980, trong những lần đi công tác ở Thủ Dầu Một, buổi chiều tôi chạy xe quanh chợ Thủ và một lần đã bất ngờ khi nhìn thấy cái rạp hát xây theo kiểu Tây trên đường Hai Bà Trưng. Nó cũ kỹ, rêu phong nhưng thật sự có vẻ đẹp riêng của một phế tích không chống chọi nổi với thời gian và thiếu sự chăm sóc.

Trong thời gian đầy khó khăn đó, hầu hết nhà cửa đều xơ xác nên dáng vẻ tiêu điều của rạp hát này không làm cho ai xốn mắt. Tuy nhiên, rạp Thanh Bình, tên của nó, mỗi tối vẫn sáng đèn diễn cải lương cho bà con xem với các đoàn cải lương như Sông Bé 1, Sông Bé 2. Nó vẫn tiếp tục hoạt động như lúc mới được chào đời từ năm 1930. Người dân Thủ Dầu Một vẫn gọi cái tên cũ là Trần Trung Hí Viện hoặc là “rạp hát Trần Trung”, “rạp hát của ông chủ Hiếu”, cho dù nó được đổi tên là rạp Thanh Bình từ năm 1954.