Phạm Đăng Hưng (1765-1825), tự Hiệt Củ, là danh thần của nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam.
Ông
là người ở Giồng Sơn Quy (xưa thuộc huyện Tân Hòa, phủ Tân An, tỉnh Gia
Định; nay thuộc ấp Lăng Hoàng Gia, xã Long Hưng, thị xã Gò Công, tỉnh
Tiền Giang). Cha là ông Phạm Đăng Long và mẹ là bà Phạm Thị Tánh.
Năm
Bính Thìn (1796), tại Gia Định, Nguyễn Đăng Hưng thi đỗ tam trường,
chuẩn bị thi tứ trường thì bị bệnh nên phải trở về quê [1]. Nhưng vì ông
nổi tiếng là người có văn tài và hiền đức nên được bổ làm "Lễ sinh nội
phủ” thời chúa Nguyễn Phúc Ánh.
Sau ông được thăng làm Tham luận ở Vệ
Phấn Võ, đem quân ra đánh nhau với quân Tây Sơn ở Phú Yên. Năm Kỷ Mùi
(1799), Phạm Đăng Hưng làm Tham tri bộ Lại, nhưng thường theo quân đội
làm Tham mưu.
Đến khi chúa Nguyễn Phúc Ánh lên ngôi lấy niên
hiệu là Gia Long (1802), ông lần lượt trải chức: Tham tri bộ Lại kiêm
Chưởng trưởng đà sự (trông coi đê điều, 1805), Thanh tra Trường thi
Hương ở Kinh Bắc (1807), Thượng thư bộ Lễ (1813) kiêm quản Khâm thiên
giám (1815).
Năm 1816, ông xin vua lập Xã thương (kho chứa lúa ở các xã) để chẩn cấp cho dân nghèo khi mất mùa, nhưng không được nghe.